Vừa trở về thành phố vào tối qua, chuột lại thèm cà phê không chịu được. Sau một hồi loay hoay chọn lựa, bỏ qua À ơi, không ghé vào Tiếng Dương Cầm, Chuột sực nhớ ra lâu lắm rồi mình không ghé Trầm. Uh, thì ghé Trầm vậy!
Chuột với bạn tới quán là đã 9h, quá đông khách. Một bên lối vào và dãy vỉa hè trước quán kín đầy xe. Theo thống kê trong vòng 10s thì ít nhất phải là 60 xe máy đủ loại xếp san sát nhau.
Cánh cửa gỗ he hé mở, một anh phục vụ quần tây áo trắng đã đứng đó chờ mở cửa, toét miệng cười thân thiện. Thơm, thơm thật! Mùi hương thoang thoảng của những cánh hoa hồng dập dìu trong chậu nước đặt dọc hai bên lối đi, cộng thêm vào đó là mùi hương hoa lavender từ những cây nến thơm. Ánh sáng của nến và những ngọn đèn lồng vàng làm cho không gian lành lạnh bởi nước và lá của Trầm bỗng trở nên ấm cúng.
Bước qua những tảng đá, để bạn lên gác chọn bàn trước, chuột làm một vòng tham quan tầng trệt. Không có gì khác biệt lắm so với Trầm ngày xưa ở Nguyễn Đình Chính, có khác chỉ là rộng hơn phải đến 3 lần. Thêm vào đó là căn phòng kính ấm cúng bởi nến và ghế sôpha êm ái. Ghé thử vào restroom, hix, nhỏ hẹp, chật chội hay nói chính xác hơn là cảm giác tù túng, may là khá sạch sẽ.
Lên gác, cầu thang gỗ nhỏ hẹp uống quanh 1 cây to (hình như là cây sung). Phải công nhận chủ quán là một người khá kỹ tính, quan tâm đến từng chi tiết nhỏ. Thanh gỗ dài được nẹp dọc theo thân cây là nơi vịn tay, dãy đèn lồng treo bên hông cầu thang vừa đủ sáng để chuột bước lên tầng trên an toàn, tránh lọt chân xuống cái lỗ đường kính 20cm cho 1 thân cây khác chui qua.
Hên thiệt, vừa lên tới nơi, chị chủ quán dễ mến đã hỏi “em đi với bạn trai phải không, bạn em nói em đi lạc rùi :D” và dắt mình qua cây cầu gỗ, nhắc mình đi cẩn thận nữa. Không gian trên này được chia làm 2, phần sân vườn rợp cây xanh, nước chảy róc rách qua kẻ lá, dây leo bám dọc theo tường và hàng rào gỗ, đúng là “về với thiên nhiên”. “Hết bàn ngoài sân rồi, em vào phòng trong nhé, bạn em chờ trong ấy”. Chị chủ quán không quên chào mình trước khi đẩy cánh cửa kính, dẫn mình vào một căn phòng nhỏ thôi, nhưng ấm cúng lắm.
Khoảng 8 bộ bàn ghế cho 3,4 người đặt khá gần nhau, ngăn cách bởi các cây cột vuông vức (cột giả thui, hổng phải cột thật) và trần nhà thấp (chắc khoảng 2m) làm mỗi góc ngồi đều rất riêng tư. Ngó nghía qua bàn khác, mới biết quán có phục vụ wi-fi miễn phí, lần sau phải vác “bánh kẹp” tới Trầm xem tốc độ truy cập thế nào.
Bạn mình thì lúc nào cũng café đen đá. Theo lời giới thiệu của anh phục vụ, chuột thử café’ samba nóng. 10 phút sau mới biết mình sai lầm như thế nào. Café’ đen pha đường ở dưới, mặt trên là trứng gà đánh bông với một ít sữa tươi. Ngọt kinh khủng và đắng lắm, cứ như là nước đường bị lỡ tay nấu cháy đen, thêm vô một ít trứng gà để át bớt mùi cháy khét . Nhấp thử ly đen đá, cũng không khá hơn. Khi rời quán mới biết là café’ Brown với slogan “Vị đắng của thời gian”. Có lẽ chuột không hợp với loại café’ này.
Nhạc hay, phục vụ vui vẻ, ân cần, lịch sự. Thêm vào đó, gian phòng nhỏ ở tầng lửng ngay ngã rẽ của cầu thang gỗ (đến khi ra về chuột mới phát hiện được góc này) bài trí như phòng trà đạo, hay hay, dịch vụ giữ xe chu đáo, miễn phí đủ để chuột cho Trầm 9 điểm.
Tiếc nhất là quán không cho khách chụp hình, chuột chỉ kịp “chớp” 3 lần mà cũng không có đèn flash nên nhìn không rõ lắm. Lần sau sẽ ghé nữa, ban ngày, Trầm ha!
P/s : Quán nên có đồng phục cho nhân viên, cả nam và nữ.